MUỐN GIÀU CÓ LẠI CÀNG PHẢI... CHO ĐI! DOANH NHÂN

Người xưa dạy rằng: “Xởi lởi trời cho”. Người nghèo chưa chắc đã keo kiệt, người giàu chưa chắc đã phóng khoáng. Nhưng keo kiệt quá thì sẽ không khá lên được.
So đo là chướng ngại cản trở sự thăng hoa của tâm tính, cũng là cơ chế phòng ngự bản thân một cách tiêu cực. Những người như thế thường có tính ích kỷ, lạnh lùng, khép kín, càng ngày càng trở nên k.ém c.ỏi.
Sở dĩ một người có thể sống tự do tự tại, không phải là vì anh ta có nhiều thứ tốt đẹp hơn, mà là vì anh ta ít so đo hơn.
1. Đừng quá so đo rồi nhận hậu quả x.ấu
Một người nọ rất may mắn khi có được một viên trân châu lớn đẹp đẽ, nhưng anh ta không cảm thấy thỏa mãn với nó, vì trên viên trân châu có vài điểm lấm tấm nhỏ.
Anh ta nghĩ rằng nếu có thể loại bỏ những điểm lấm tấm này đi, thì gi.á của nó chắc chắn sẽ tăng gấp ba. Thế là anh ta cầm d. a.o, nh.ẫn t. âm cạo đi lớp bên ngoài của viên trân châu. Nhưng cứ c.ạo mãi mà điểm lấm tấm vẫn còn, anh ta lại tiếp tục c.ạo thêm lớp nữa. Cứ như vậy, anh ta c.ạo hết lớp này qua lớp khác, cuối cùng những điểm lấm tấm kia không còn nữa, mà ngay cả viên trân châu cũng chẳng còn.
Nhà văn Jack Kerouac từng nói: “Những li.nh h.ồn không bị trói buộc sẽ không so đo bất cứ điều gì, vì sâu trong nội tâm của họ có sự kiêu ngạo như một quốc vương”.
Thực ra điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là cứ đi so đo thật giả, được m.ất, danh lợi, địa vị cao thấp, hay giàu nghèo ra sao, mà là làm thế nào để trân trọng cuộc sống và khám phá ý nghĩa thi vị của cuộc sống.
Nếu trong lò.ng một người cứ mãi so đo, thì sẽ thấy khắp nơi toàn những lời oán giận; nhưng nếu lòng rộng mở, thì lúc nào cũng sẽ thấy đều là mùa xuân. Cho đi là cách giao tiếp tốt nhất, bởi vì “cho đi” sẽ khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ hơn là khi “nhận lại” gấp bội.
2. Người nghèo hay giàu thì cũng cần hành xử thông minh
Có một người đàn ông vừa đói vừa khát, ông gần như sắp ch*t giữa sa mạc. Nhưng đ.ột nhiên ông phát hiện, có một ngôi nhà tồi tàn nhỏ bé mà bên trong có một máy bơm nước, và bên cạnh là một bình nước với miệng ấm bị nhét chặt bằng gỗ.
Bên cạnh có tờ giấy viết: “Đầu tiên, bạn hãy rót nước trong bình này vào máy bơm nước, sau đó mới có thể bơm nước. Tuy nhiên, bạn vui lòng hãy rót nước đầy vào bình lại trước khi đi”.
Lúc này người đàn ông phải đối m.ặt với một lựa chọn khó khăn. Nếu ông đổ hết nước trong bình vào máy bơm mà nước vẫn không chảy ra, thì chẳng phải đã lãng phí bình nước cứu mạ.ng này sao? Nhưng ngược lại, nếu ông uống hết nước trong bình, thì ông sẽ giữ được mạ.ng sống của mình trong bao lâu?
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng người đàn ông quyết định sẽ làm theo những gì được ghi trong tờ giấy. Quả nhiên không phụ lò.ng mong đợi, máy bơm nước đã phun ra dòng nước suối tươi mát, và người đàn ông đã sung sướng uống lấy uống để.
Sau khi đã khát, ông ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, rồi sau đó rót đầy nước vào bình trở lại. Đồng thời ông để lại thêm hai câu nữa vào tờ giấy rằng: “Hãy tin tôi, những gì viết trên giấy là thật. Chỉ cần bạn coi nhẹ sự sống ch*t, học cách cho đi thì mới có thể nếm được nước suối ngọt lành”.
3. Bảy thứ mà người nghèo sở hữu: Không phải cứ nghèo là không có gì quý trong tay
Có một người n.g.h.è.o nọ hỏi một người thông minh: “Sao tôi lại nghèo như vậy?”
Người thông minh trả lời: “Vì anh không học được cách cho đi”.
Người nghèo lại nói: “Tôi không có cái gì thì sao có thể cho người khác?”
Người thông minh trả lời: “Một người không có gì cũng thể cho người khác 7 thứ tốt đẹp!”
Người nghèo lại hỏi: “Bảy thứ tốt đẹp nào?”
Người thông minh đáp:
“Vẻ mặt: Mỉm cười xử sự.
Ngôn ngữ: Nói những lời khen ngợi, an ủi.
Tâm: Mở rộng cửa lò.ng, hòa nhã với mọi người.
M.ắt: Nhìn người khác một cách thiện ý.
Thân thể: Giúp đỡ người khác bằng hành động.
Ngồi: Khiêm tốn nhường chỗ.
Nhà: Có tấm lòng dung chứa người khác”.
Người nghèo nghe xong thì cũng tỉnh ngộ.
Vậy nên, cuộc sống một người muốn có sự vui vẻ thì nhất thiết phải học được cách cho đi, hạnh phúc thật sự là phải san sẻ với người khác nếu không thì trong lò.ng sẽ giống như biển ch*t, chỉ có dòng nước đi vào mà không có đi ra, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn im lặng.
Đạt được thứ mình muốn có thể sẽ mang đến cảm giác thỏa mãn, nhưng cho đi lại là một kiểu vui vẻ khác. Khi một người đặt sự so đo của mình xuống, học được cách cho đi thì mới có thể gặt hái được hạnh phúc; hiểu được cách cho đi mới có thể nhận được nhiều hồi báo hơn!
St
 

Viết bình luận